Amis d'antan (versions trilingues)
A toutes les cours de lycée du Vietnam, où écloraient "en toute tendresse", sous l'ombre des tamariniers, des amitiés et d'amours d'antan.
1. Amis d'antan (Đặng Tùng Lâm TC2) 2. Mộng Ban Đầu (Vũ Thị Kim Loan, Trung Học Kiểu Mẫu Thủ Đức, KMTD) 3. Bạn Niên Thiếu (Trương Quang Chuẩn, KMTD) 4. Bạn thưỏ xưa (Trần Thị Hồng, KMTD) 5. Friends of yore (Trần Hữu Đức TC3) 6. Would we ever? (Lưu Thị Phương Trinh TD2)
1. Amis d'antan
Đặng Tùng Lâm TC2
posted Oct 14, 2004
Ils étaient, elle et lui, camarades de lycée
Quand de jeunesse, les marronniers bourgeonnaient
Et de promesse, le monde entier scintillait.
Vers l'avenir,
Ils dirigeaient leurs fronts lisses et sereins.
Un monde nouveau, ils voulaient en faire,
Jeunes lycéens, aux regards francs et visages clairs.
Des lendemains qui chantent,
Des gens qui dansent
Autour de tables croulant sous l'abondance.
Des continents sans frontières,
Un pays sans guerre
Ils feraient disparaitre souffrance et misère,
Comme on bifferait des facteurs communs
Dans leurs classes de maths, tôt le matin.
L'algèbre, ils le connaissaient bien,
Détresse et haine, ils n'en savaient rien.
Mais faim, violence, division et honte
Les attendaient, au bout de l'horizon.
Jeunes lycéens, aux regards francs et visages clairs
Passionnés de semer du bonheur sur la Terre,
Se hâtant vers le futur, coeurs chevaleresques
Oublièrent de s'aimer, en toute tendresse.
2. Mộng Ban Đầu
Vũ Thị Kim Loan
Những người bạn ấy đã từng
Một thời bạn học quây quần với nhau
Bao nhiêu hứa hẹn mai sau
Hành trang tươm tất đối đầu tương lai
Hồn trong mắt sáng mơ đầy
Một khung trời mới cùng xây hết lòng
Sao cho thế giới đại đồng
Giới ranh xóa bỏ không còn chiến tranh
Làm tan nỗi khổ thế nhân
Như người giải đoán phương trình thật nhanh
Kiến thức thu thập tinh anh
Không hề biết đến phân tranh oán thù
Cuộc đời nào có dự trù
Bao nhiêu biến cố còn chờ chân mây
Cùng nhau nắm lấy bàn tay
Hồn trong mắt sáng mơ đầy lòng tin
Niềm vui đem đến mọi miền
Cùng nhau tiến bước đi tìm tương lai
Bầu tim máu nóng miệt mài
Tình riêng quên nghĩ mộng dài dịu êm
3. Bạn Niên Thiếu
Trương Quang Chuẩn
Em với anh quen từ thời trung học
Thuở ấu thơ, gắn bó dậu mồng tơi
Hứa hẹn luôn lấp lánh buổi đầu đời
Mắt dõi nhìn tương lai đầy ánh sáng
Trên con đường bóng mượt rộng thênh thang
Mộng xây dựng một cõi đời đẹp, mới
Những cái nhìn sáng, trong thời trung học
Một ngày mai vang điệp khúc hoan ca
Chung quanh bàn với các bạn chúng ta
Ngã nghiêng mình cùng vui chơi nhảy múa
Mơ thấy khắp năm châu không biên giới
Qua mọi miền không loạn lạc tai ương
Không chiến tranh mà chỉ có tình thuơng
Mình sẽ xoá mọi khổ đau, nghèo đói
Như bài toán sáng nay thầy vừa hỏi
Ừ, dễ như bài đại số ở trên
Bởi tuyệt vọng, hờn căm chưa biết đến
Nơi cuối chân trời nào có hay đâu
Có đói khổ, hà hiếp nối tiếp nhau
Chia rẽ và nhục nhã cũng đầy vơi
Thuở ấy chúng ta bọn trẻ yêu đời
Lòng hăng say muốn vun trồng hạnh phúc
Cho thế gian muôn đời và muôn lúc
Thời trung học xưa, ôi giấc mộng vàng
Mau bước vội về tương lai sáng lạng
Với chân tình, cao thuợng quả tim non
Của một thời trung học, tuổi vàng son
Quên mất cả tình yêu nồng nàn thuở đó
4. Bạn thuở xưa
Trần Thị Hồng
Chúng mình là bạn thuở xưa
Bảy năm Trung Học nắng mưa ngày nào
Nhớ thời niên thiếu ngọt ngào
Nhìn đời lấp lánh một màu xanh xanh
Bạn bè nô nức vây quanh
Vui đùa nhảy múa học hành cùng nhau
Ước mơ như giấc chiêm bao
Mắt nhìn trong sáng mơ sao cõi đời
Nhà nhà hạnh phúc vui tươi
Người người xích lại trao lời yêu thương
Năm châu xóa hết biên cương
Đói nghèo loạn lạc tai ương không còn
Lòng hăng say quả tim non
Đâu hay giấc mộng không tròn như mơ
Cuối chân trời đã đợi chờ
Chiến tranh, chia rẽ màu cờ khắp nơi
Hờn căm nhục nhã đầy vơi
Chúng ta bọn trẻ yêu đời nào hay
Tương lai sáng lạng tung bay
Như bài toán dễ sáng nay vừa làm
Thời Trung Học giấc mộng vàng
Muốn vun hạnh phúc thế gian muôn đời
Tuổi vàng son vụt qua rồi
Quả tim non nớt một thời trẻ trai
Quên tình yêu gởi trao ai
Dại khờ, e ấp, đắm say thuở nào
5. Friends of yore
Trần Hữu Đức TC3
posted May 18, 2006
In the prime of youth,
They shared a classroom,
When full of promise,
The world was yet to bloom.
On a future so bright,
They set their common sight,
Heart buoyant with not a single worry:
Together, they’d set the world Free.
Free to dance and to rejoice
‘round many a cornucopia,
Happy songs in a happy voice,
The country, the world is but a Utopia.
Suffering and misery? Banished!
As in yesteryear’s math class,
When common factors all but vanished,
And the world was ruled by Pythagoras.
For algebra, they learned and knew;
Treachery and hate, to them were new.
Heinous violence, famine and shame
Waited for them: the world was yet to blame.
Heart buoyant with not a single worry,
The world they sowed with happiness.
Onward to t’morrow, heartbeat fluttery,
Their own love lost, in tenderness.
6. Would we ever?
Lưu Thị Phương Trinh TD2
posted May 19, 2006
When the world glittered in promise
And chestnut trees stood in full bloom
You and I shared a classroom
Passionate and carefree
For a new world we would fight
On the bright future we set our sight
People sing and dance around
Tables warped under food mounds
Songs of hope, borders of peace
Shadows of war forever crushed
Sufferings and misery
Like common factors, off we brushed
In math classes ---early training fields
Algebra, we thoroughly knew
Hate and distress, we had no clue
Famine, violence, division and shame
Lurking around: who was yet to blame?
Passionate and carefree
The seeds of hope we burned to sow
For gentler worlds and brighter tomorrows
Yet tender love, would we ever know?

2 Comments:
At 4:46 AM,
Anonymous said…
tres interessant, merci
At 6:28 PM,
Anonymous said…
Appreaciate for the work you have put into this post, it helps clear away some questions I had.
Post a Comment
<< Home