Kiếp con trai, phận con gái (thơ chùm)
1. Trịnh Phương Lan TD2 2. Nguyễn Trọng Liêm TD2 3. Trần Hữu Đức TC3
Kiếp con trai, phận con gái
posted Feb 02, 2004
Xưa kia ở tuốt trên trời
Ngọc Hoàng Thượng Đế thảnh thơi thấy buồn
Sai bắt một chú chuồn chuồn
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm
Bỏ vô một ký ớt bầm
Chanh chua năm trái, me dằm sáu tô
Nước mắt cá sấu bảy xô
Dịu dàng một xíu tám tô dữ chằng
Nêm thêm chín chú lăng nhăng
Mít khô, mít ớt cằn nhằn, ghen tuông
Trăm gram nhõng nhẽo giận hờn
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề
Ngọc Hoàng hứng chí hề hề
"Sản phẩm" hoàn tất không chê chỗ nào
Sai thiên lôi lấy bột nhào
Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
Cuối cùng một tiếng nổ vang
Thế rồi "Con Ấy" tàng tàng bước ra
Bèn đặt tên nó “EVA"
Còn gọi "con gái" hay là "em cưng"!
Xí Xọn Phương Lan
Phải chi biết thế ...
posted Feb 2, 2004
Ngọc Hoàng ngồi tựa ngai vàng
Nhìn con một lũ hai hàng lệ rơi!
Lỡ tay một phút ham chơi
Nặn ra một “Gái”, rồi đời lũ Trai!!!
Lũ Trai kêu khóc ầm Trời
Trời ơi Trời hỡi, sao Trời hại con!
Ngọc Hoàng hối hận, bần thần
Phải chi biết thế, nặn thành con dzai!
3. Trần Hữu Đức TC3
posted Feb 3, 2004
Đúng vậy anh Ba Liêm, cho nên:
Làm con gái (phải) trọng Con Dzai
Chứ không ngồi đó chờ hoài cơm đâu
Hỏi ai tự nấy bấy lâu,
Trèo lên giặt giũ, xuống lầu coi con?
Hỏi ai rửa chén chùi xoong?
Dọn giường cuốn chiếu lại còn vacuum?
Hỏi ai dọn cỏ um tùm
Ga-ra nhà bếp làm trùm cả hai?
Cho hỏi: Ai?
Xin đáp đại:
Còn ai trồng khoai đất này
Quanh đi quẩn lại cũng thằng Con Dzai!

0 Comments:
Post a Comment
<< Home